Đó là tiếng kêu trước khi lìa đời của chị gái tôi cách đây 3 năm trong 1 vụ tai nạn giao thông.
Tôi còn nhớ như in buổi sáng đau buồn ấy. Tôi và con gái của chị đưa chị đến Bệnh viện Bình Dân (TP.HCM) khám bệnh. Tôi đèo chị sau xe máy của tôi. Sau khi vuợt qua đường tàu ở khu vực P.Hiệp Bình Chánh, Q.Thủ Đức hơn trăm mét, bất ngờ một thanh niên đi xe máy ngược chiều lao mạnh tới đâm trúng đầu xe tôi khiến tôi và chị ngã lăn ra đường. Vừa đúng lúc đó, chiếc xe tải chở ximăng trờ tới cán bánh trước lên người chị. Chị chỉ kêu được một tiếng “em ơi xe” rồi lịm đi. Máu chảy lênh láng. Con gái chị kêu gào, còn tôi oà khóc. Chị được những người đi đường giúp sức đưa lên taxi chở đến Bệnh viện Thủ Đức cấp cứu. Bác sĩ cho biết chị bị nức hộp sọ, gãy đùi phải. Biết mẹ không qua khỏi, con gái chị đưa về Bình Dương được một ngày thì chị ra đi. Trước khi lìa đời, nước mắt chị giàn giụa. Chị nhìn tôi trân trân, miệng mấp máy “em ơi xe” rồi tắt thở. Cho đến bây giờ, hình ảnh chị bị tai nạn vẫn ám ảnh tôi.
Tôi cứ nghĩ trong đời mình chỉ chứng kiến cảnh đau buồn ấy một lần duy nhất. Nhưng không, chiều thứ bảy ngày 30-4 vừa qua, trên đường đi đám cưới ở Vũng Tàu, khi vừa qua khỏi cảng Nhật, hai thanh niên một cởi trần không mũ bảo hiểm lao như gió trên đường. Do đã có rượu, không làm chủ được tay lái nên cả hai đã va vẹt mạnh vào ô tô bảy chỗ đi cùng chiều. Cả hai đều bị thương nặng, máu bê bết mặt mũi. Tối ấy về tôi không sao ngủ được. Cảnh tượng hải hung của hai thanh niên trên đường máu mũi chảy ra, hình ảnh chị gái tôi trước lúc lìa đời cứ ám ảnh tôi. Và ngay những bữa ăn, tôi không sao nuốt nổi bởi hình ảnh của hai thanh niên bị tai nạn kia cứ len lỏi trong đầu. Đồng nghiệp trong cơ quan bảo tôi không nên nghĩ về những việc đã qua, nhưng không hiểu sao trong đầu tôi cứ ám ảnh mãi chiếc xe tải cán lên đùi chị tôi ngày ấy.
MAI THẮNG ( Vũng Tàu)